“Rồi cũng sẽ bị bỏ lại,
bơ vơ như một đứa trẻ lạc mẹ”
_ Có phải: một con gấu khi đã trở nên lỗi mốt sẽ bị thẳng tay vứt bỏ vào góc tối nào đó?
Phải mà… Ôm nó, mình cũng không thấy mềm mượt như trước nữa, không còn thấy nó toả ra một mùi hương nhè nhẹ…
Phải mà: Mình cũng như con gấu bông ấy và ai kia cũng như con gấu bông ấy…
Bị bỏ rơi…
Bởi một phép so sánh – hơn nhất…!!
Cứ vậy thôi, cuộc sống là bon chen mà. Dù không nói ra hay cố phủ nhận nó nhưng, nhìn xem: Ng` thắng sẽ đc tất cả…!! Sẽ có quyền làm ng` ta vui hay hành hạ ng` ấy…
Đắng…
_ Để tớ kể cho cậu một câu chuyện nhé!... 1 câu chuyện jài về ngày xa xưa…
Sao gấu bông cứ nhẫn nại nhìn nó, lắng nghe nó vậy nhỉ?
Sao gấu bông cứ lặng lẽ chịu đựng nó vậy nhỉ?
Một điều mà nó chưa bao h nhìn thấy cho đến bây h. Là thế đấy! Gấu không bỏ mặc nó mà… Chỉ nó thôi…
Ng` hiểu mà…
Giá như: nó là con ng` của ngày xưa nhỉ? Giá như nó vô tư như ngày xưa. Nụ cười của nó bên ng` sẽ trọn vẹn hơn… Và nó sẽ không làm ng` phải lo nghĩ nữa…
Nhoz ơi!!
Nhoz ơi…!!!
Không một tiếng đáp lại chỉ có xung quanh bóng tối ngày càng thẫm đen hơn…
Nhoz ngồi đó, bất động… Trái tim nhoz chết r`…
Nó, muốn được một lần nữa nhìn thấy nhoz đứng dậy và bỏ chạy, bật cười khanh khách trong nắng…
Nó, muốn tìm lại những mảnh vỡ của ký ức và hàn gắn tất cả.
Nó, đã rất muốn một sự thay đổi đem lại cho chúng một nụ cười và một cái nắm tay thật chặt…
Nhưng… không có điều kỳ diệu nào cả
Giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ thôi…
“Người ta sống bởi hi vọng và chết trong kỳ vọng.”
Nó đã kì vọng quá nhiều, tin tưởng quá nhiều, để r` nhận ra… trên chuyến tàu tốc hành chỉ mình nó đứng chờ…
Phải mà…
Cuộc sống là một chuyến tàu tốc hành và nếu không ngồi cạnh người này, bạn sẽ bị hoặc được ngồi cạnh ng` kia…
Không ai cô đơn trong suốt cuộc đời này…
Nó đã lựa chọn… Và rồi lại lựa chọn… Nó đã chờ đợi 1 ng` rồi lại hi vọng ở một người khác…
Chỉ mình nó sai thôi…
Mỉm cười và đứng jậy… chạy về nơi có 1 ng` đang dang tay chờ nó…
Tạm thời, nó chỉ muốn sống yên ổn…
Gửi lại giấc mơ cho Người nhé!
Mùa thu này, nó sẽ không đợi ai thêm nữa…
Nó quên rồi…
Tiếng xuýt xoa trong gió lạnh…
Nó buộc phải quên…
Đôi má ai ửng hồng… sẽ chỉ đến trong giấc mơ thôi…
Lá vàng vẫn rơi… Nó đã không còn ở nơi đó, dựa vào một bóng cây cổ thụ và nhặt lá khô nữa rồi…
Lại gần mặt nước bình yên…
Trong lành quá…!
Có ai hiểu hạnh phúc trong sự chờ đợi không?
Đó là khi ta thực sự chẳng chờ đợi j` cả… Chỉ ngồi đó với những mộng tưởng không mong ngày thực hiện…
THE END…!!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét