“Đừng có anh sẽ yên bình với em. Em hãy rời xa nơi này, rời bóng tối nơi anh ngủ quên…”
Và rồi kẻ rời xa không phải là em, mà là người, đã để em lại trong bóng tối cô đơn…
Thư gửi 1.
Tình yêu?
Em viết thư tình cho những người không đến được với nhau,
chẳng phải để an ủi, chẳng phải để ru êm nỗi đau tình của họ,
em chỉ muốn bộc lộ rằng mình coi thường sự hèn kém ấy đến nhường nào…
Ngày người ta yêu nhau, hát vang những “Bức thư tình…” để tặng nhau, mơ thứ hạnh phúc ngọt ngào, và gửi bao ước hẹn vào trăng sao…
Em lãng mạn, em mộng mơ, và em ảo tưởng về một tình yêu mà người ta luôn tìm cách ở bên nhau khi yêu và được yêu. Em đã gặp nhiều người như thế, hay ít ra biểu hiện bên ngoài của họ tạo cho em cái cảm giác như thế. Và vì em không ở trong tình yêu của họ, nên em luôn ngưỡng mộ, trân trọng thứ dũng khí đó, em nghĩ họ rồi cũng sẽ hạnh phúc. Điều đó khiến em chạnh lòng cho chính mình, em thấy mình toàn gặp những điều tồi tệ, những kẻ chẳng ra gì,… người cứ đến bên em buông lời yêu tha thiết, sau đó tim người đau đớn vì không thể có em, mắt người lo lắng dõi theo em nhạt nhoà, tâm người cầu chúc hạnh phúc ở lại với em, nhưng tay người không chịu giữ em lại, chân người không chịu chạy đến bên em, người đứng đó và bất lực trước cái thứ tình yêu đang tan nhanh như một làn khói. Vậy mà người vẫn nghĩ là người đã yêu rất thật lòng, yêu và đau khổ trọn vẹn trái tim.
Có những mong muốn tưởng chừng như rất đơn giản với người này nhưng lại trở thành vô cùng khó khăn với người kia chỉ vì họ đã nối với nhau bằng những kỳ vọng lệch pha. Em tự hỏi tình yêu là gì? Khi ngày hôm nay thề nguyền mãi mãi không rời xa, ngày mai đã nghẹn ngào chia ly, chúc nhau tìm thấy hạnh phúc ở khoảng trời riêng. Đời gọi đó là tình yêu cao thượng, nhưng em thấy thật ngớ ngẩn lắm thay! Vì bản thân em không thể nào hiểu được cái kiểu tình yêu nằm trên đầu môi mà tâm tưởng không chịu làm bất cứ điều gì để giữ lại tình yêu cho mình. Người ta nói người ta còn yêu, yêu tha thiết, yêu nhiều lắm, nhưng người ta vẫn cứ để người mình yêu và yêu mình ra đi, rồi cả hai con tim đau khổ thổn thức.
Những người không đến được với nhau, chẳng phải bởi một cản ngăn nào từ bên ngoài, mà đơn giản tự bản thân dựng lên những rào chắn rồi không dám xô đổ hay nhảy qua, chỉ biết ngồi một chỗ, nhìn ra phía ngoài, cố ru yên trái tim mình trong đơn lẻ. Sao mà em thấy họ bạc nhược và bao biện quá thể. Thà rằng không còn yêu nhau, hoặc nhận ra mình đã sai lầm khi nghĩ đó là tình yêu, để lấy lý do cho việc chia tách còn dễ được cảm thông. Thà rằng như thế, em còn thấy họ biết sống đúng với bản thân mình hơn.
Cuối cùng rồi em cũng không thể hiểu tình yêu là gì và cái thứ tình yêu cao thượng mà người đời ca ngợi là cái quái gì nữa. Yêu người ta, nhưng không dám đem hạnh phúc đến cho người ta, nên cầu mong một người khác đến thay thế mình làm cái nghĩa vụ duyên phận mà lý tưởng lớn lao của mình từng mong ước. Em chỉ thấy đó là sự trốn tránh hèn nhát trong trái tim của kẻ bất lực và an phận. Thế đấy, trong mắt em, những con người như vậy thật đáng trách, họ đã không sống thật với bản thân mình, họ trở nên giả dối và họ thật đáng với những đau khổ âm thầm họ đã từng ngụy tạo. Nhưng họ cứ nghĩ rằng mình đã thật lòng, rằng đẩy người đến một bến bờ hạnh phúc khác là mình đã cao thượng trong tình yêu. Rốt cuộc cũng chỉ là thứ tình yêu khiếm khuyết ở phía cuối đường tình. Thứ tình yêu thương tật, thứ tình yêu đã chết sao lại xứng đáng được dựng đài tưởng niệm và gán ghép ý nghĩa Cao Thượng vào đó? Có chăng em chỉ thấy ngớ ngẩn, dở hơi. Và em coi thường những điều đó. Coi thường thật sự!
Đối với em, những người yêu nhau không đến được với nhau, nghĩa là chẳng có thứ tình yêu chân thành nào đã từng tồn tại, họ chỉ sống giả tạo hơn những cặp chia tay vì chán nhau mà thôi. Ngay cả một chút dũng khí còn không có, thì sao có thể dám nói rằng ĐÃ YÊU? Nếu ai đó kể với em rằng họ còn lại một mình và người kia ra đi khi vẫn còn yêu họ, thì em sẽ cười ngặt nghẽo, em báng bổ và nhổ toẹt vào cái ảo tưởng ngu xuẩn đó. Chẳng có yêu đương nào cả, tất cả chỉ đang cố tự an ủi mình. Xa nhau rồi sẽ quên nhau, rồi sẽ thấy đã từng sai lầm, khờ dại, và rồi sẽ thấy may mắn khi bỏ một người không hề xứng đáng với mình. Vâng, những người yêu nhau không đến được với nhau, thì chẳng ai xứng đáng với cái gọi là TÌNH YÊU cả! Vì thế cũng đừng nguỵ tạo rằng mình đã hành xử vì một TÌNH YÊU CAO THƯỢNG. Gian dối lắm người ơi!
Thế rồi em chẳng tin tình yêu nữa! Bởi có bao giờ em nhìn thấy mặt mũi nó ra làm sao để mà tin tưởng. Nên một khi người đã bỏ em ra đi, thì đừng bao giờ cố chứng minh rằng người đã từng yêu em. “Thật lòng” và “Cao thượng” của người chỉ nằm nơi chót lưỡi đầu môi, nên em sẽ thanh thản lắm, sẽ chẳng để tim mình buồn đau đâu! Bởi em không muốn đánh đổi tình cảm của mình vì những điều không xứng đáng.
Thế rồi em thấy mình vui vẻ, hạnh phúc! Chắc hẳn vì em là người đầu tiên khám phá ra cái chân lý đúng đắn này. Em đã không giống bao người, ngộ nhận và mê mệt bởi thứ tình yêu giả tạo đầy rẫy trong cuộc đời. Em đã không Si như người, nên em sẽ hạnh phúc. Thật đấy!
Người cũng sẽ thôi đau khổ, nếu người nghĩ được như em…
2 nhận xét:
Hân hạnh được LK với blog bạn, nếu bạn đồng ý xin vui lòng lấy code theo đường link http://cdqtkd5a.blogspot.com/2012/05/lien-ket-blog-ban-be.html . Khi nào add trang của mình nhớ để lại comment cho mình biết để mình add trang bạn nha. Hợp tác vui vẻ
bài viết rất hay, rất hữu ích cảm ơn bạn đã chia sẻ
mọi người tham khảo thêm các mẫu ghế massage mới nhất ở đây nhé
giá tiền ghế massage
giá bán ghế massage
báo giá ghế foot massage
Đăng nhận xét