Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

Blog đẹp nhất Việt Nam

IDM crach full

Yahoo 11 full

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2011

Vì sao Mình lại là mỹ nhân


http://www.mediafire.com/?0gpa4zrj2aywr2c

Cool Vì sao mình lại mà mỹ nhân thế nhỉ ??

đố các bạn biết, vì sao cái cây được gọi là cái cây???.
vì sao ngôi sao []lại không gọi là ngôi nhà.??
và vì sao tớ lại được gọi là mỹ nhân thế nhỉ ?? , vì sao nhỉ ????

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Netcat


Anh em dowload về rùi giải nén cài bình thường là được không càn phải pass đâu .Ok

Cảm ơn


   Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn. Vì nếu bạn có rồi thì bạn còn có gì để trông chờ và hy vọng nữa đâu.
    Hãy cảm ơn vì còn nhiều điều bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa sao?
    Hãy cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một lúc khó khăn thì liệu bạn có trưởng thành được không?
    Hãy cảm ơn vì bạn còn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân.
    Hãy cảm ơn những thử thách. Vì nếu không có thử thách nào thì liệu cái gì có thể xây dựng nên sức mạnh và cá tính của bạn?
    Hãy cảm ơn những lỗi lầm bạn đã có. Vì nếu bạn không có lỗi lầm gì thì cái gì sẽ dạy cho bạn những bài học đáng giá như thế đây?
    Hãy cảm ơn những khi bạn mệt mỏi. Vì nếu bạn không khi nào mệt mỏi tức là bạn không làm việc gì hay sao?

   Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa. Suy nghĩ luôn có thể chuyển tiêu cực thành tích cực. Nếu bạn biết cách biết ơn những thứ rắc rối của bạn thì chúng có thể giúp ích nhiều cho bạn đấy!

Chào buổi sáng

chuyện ngày xưa mẹ kể

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Nụ Hôn của gió

Hai Ba Năm

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Yêu cầu cuộc sống

Cuộc sống không mỉm cười với chúng ta hôm nay, bởi vì chúng ta đã không cám ơn cuộc sống hôm qua.
Cuộc sống không nghe thấu chúng ta hôm nay, bởi vì chúng ta đã không lắng nghe cuộc sống hôm qua.
Cuộc sống không cho ta con đường ngày mai, bởi vì chúng ta đã không theo con đường của cuộc sống hôm nay.

Xin thầy hãy dạy con tôi

Kính gửi thầy… Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này. Rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng, tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biết: cứ mỗi một kẻ vô lại ta gặp trên đường phố, thì ở đâu đó, sẽ có một con người chính trực; bên cạnh một chính trị gia ích kỷ, sẽ xuất hiện một nhà lãnh đạo tận tâm.

Tình yêu đẹp nhất khi nào ?

Em thường hỏi anh:Tình yêu đẹp nhất khi nào?


Có nhiều câu trả lời lắm,có người bảo rằng "Tình chỉ đẹp khi tình dang dở",mẹ anh nói "Phút giây đẹp nhất của tình yêu là khi 2 người đã có được nhau",cha anh lại nói "Phút giây đẹp nhất trong tình yêu là khi mình được chết cho người mình yêu"......

Bài thơ tình hay nhất mọi thời đại :)

Nếu như em là sắt
Thì anh là Carbon
Dẫu dài ngắn vuông tròn
Vẫn sắc son trong một

Nghĩ về songdeyeuthuong Gửi bởi: __xuka__

Bạn có biết ngay lúc này ...

- Có ai đó rất tự hào về bạn .
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn .
- Có ai đó quan tâm đến bạn .
- Có ai đó rất nhớ bạn

Nếu ta gặp nhau ở định mệnh


Người ta không thể về với nhau khi còn đầy những hờn ghen
Người ta không thể yêu nhau tiếp khi họ không còn niềm tin
Người ta không thể yêu lại khi chỉ sống bằng những kỷ niệm của quá khứ, còn nghĩa hết tình.
Và hơn hết, đấy là khi người ta không vượt qua được ranh giới bản thân.



Anh!
Anh cứ làm em đau, hết lần này đến lần khác,
Từ sau khi anh nói lời chia tay, anh chỉ biết nhận lại chứ chưa từng biết cho đi...
* SMS : “Em là người anh yêu lâu nhất”
Nhói…
Vì em - không - phải – là - người –anh - yêu - nhiều - nhất.
Không là người đặc biệt nhất.
Không là người anh thương nhất.
Không là người anh lo nhất.
Không là người anh sợ mất nhất.
Không là lý tưởng, lẽ sống hay tương lai của anh…
* SMS : “Anh hết yêu em rồi”

Cảm giác đắng ngắt, mặn chát, đau đớn lắm, anh hết yêu em vì anh thích người con gái khác. Anh hết yêu em vì mệt mỏi với em, anh hết yêu em đơn giản vì anh chán em rồi.

Và…anh ra đi!

Anh ra đi với nỗi đau còn lại chỉ một mình em, Anh không hay biết, vì anh đang vui, vì anh hạnh phúc mỉm cười với niềm vui mới…
Chỉ còn em, lặng lẽ đứng nhìn…
Lặng lẽ khóc…

* SMS: “Anh không tin em”
Em tự bảo vệ mình, lại bằng những “Nếu – Thì”
Nhưng em khóc…vì em tổn thương quá!

Biết, yêu là cho người khác quyền năng làm cho mình đau, nhưng…hình như anh thấy chưa đủ, chưa thoả mãn, nên anh không muốn dừng việc làm cho em tổn thương anh nhỉ? Hay giờ anh nghĩ em không là gì cả nên như thế nào cũng được? Có lẽ thế…
Em sẽ đau thêm bao nhiều lần nữa?



Anh!

Dù sao em chịu đựng rất giỏi, em làm rất tốt, và em không hối hận. Em đang tự làm cho bản thân mình bị tổn thương, nhưng em lại muốn em tổn thương vì anh, để em thoát khỏi cái bóng của anh, để anh không ám ảnh em nữa.
Em tin bản thân mình, làm sao em có thể gục ngã được chứ?
Em đủ tự tin để yêu anh, thì em cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận đau khổ và rời xa anh.
Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt cũng là tình yêu anh nhỉ?
Có những lúc chán nản, chỉ muốn chết đi, chết đi một lúc rồi sống lại để xem liệu có bao nhiêu người khóc mình, để xem liệu có bao nhiêu khoảng trống được tạo ra từ sự ra đi của mình.
Nhưng, nghĩ thế thôi, vì cái chết là ngu ngốc nhất!
Người ta bảo: “Ngày đầu tiên chia tay, người kia trở thành tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi...Nhưng theo quy luật của Toán học thì dẫu có chia đến vô cùng lần vẫn không bao giờ bằng 0 được nên những người cũ không bao giờ là không gì cả...

Anh!
Khi xa mặt cách lòng, ta trở lại với nhau ư...?
Thế nào là kết thúc? Khi rời tay ra, hay khi không còn yêu nữa?
Em còn yêu thế là tức là chưa hết… nhưng anh đẩy em ra xa nhau hơn. Anh chọn một con đường không đi về phía em, vậy thì em phải bước về phía anh thôi. Cảm ơn anh vì đã ở bên em trong suốt thời gian qua, yêu em, cho em cảm giác được yêu, được quan tâm, được lo lắng cho ai đó bằng tất cả trái tim mình, cảm ơn bàn tay đã nắm thật chặt, bờ môi ngọt ngào, vòng tay ấm áp…và còn nhiều hơn thế nữa…

Có những sai lầm sẽ vẫn là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta biết: Điều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim ta thực sự cảm nhận…Và vì thế, em không phủ nhận nỗi nhớ về anh, tình cảm dành cho anh thì không thể vì lòng kiêu hãnh mà xẹp xuống, em muốn quan tâm và lo lắng cho anh như thế, vẫn muốn biết anh sống như thế nào…



Cuộc sống làm người ta thay đổi, đôi khi không thể sống đúng với chính mình, nhưng với người mình yêu thương ta nên sống thật! Giống như trái tim, khi hết yêu một ai đó thì mới biết để yêu một ai đó khác. Khi yêu một người cũng phải học cách để người đó ra đi, dù vậy, em vẫn không hết hi vọng vào những điều sắp tới, nên như thế đúng không anh? Vì em tin, cứ gõ, cửa sẽ mở, sau mỗi thất vọng, không thể giết chết được sự hi vọng. Tình yêu như một trò chơi, không quan trọng ai là người thắng cuộc, hay ai là kẻ thua cuộc, nếu cứ tranh nhau phần thắng thì người thua cuôc không phải anh, cũng không phải em, mà là tình yêu này - đến lúc chúng ta xa nhau em mới nhận ra điều này anh à!

Em không đợi anh, vì em nghĩ, ra đi rồi đến lúc sẽ trở về, dù là trở về để bên nhau như những người bạn, thì điều đó vẫn tốt đúng không anh? Còn bây giờ, em không níu kéo điều gì cả, những kỉ niệm đẹp hay tất cả những lưu nhớ về anh, chúng ta buông tay nhau để sống cho riêng mình, sống cuộc sống không có nhau.

Lần cuối cùng, chắc chắn đấy, vì em sẽ thay đổi, em sẽ làm tất cả điều đó với hi vọng của riêng em. Cho những khoảnh khắc cuối cùng, em không hối hận, vì với tình yêu, em cố gắng hết khả năng, đã cho em – anh và tình yêu những cơ hội.
Anh!

Đã lâu lắm rồi, Em không có được cảm giác khi anh ôm thật chặt em vào lòng và nói: Anh yêu em…Dù chỉ là, nói dối, sau khi chúng ta chia tay và gặp lại, hay là lúc còn yêu nhau.
Thật sự, em cảm thấy khó khăn khi phải quên anh. Và có lẽ em cũng sẽ rất cô đơn nữa, nhưng sẽ làm được thôi đúng không anh, em cũng phải cố gắng như thế nào đó để được giống như anh chứ, để được bằng anh, hay là hơn anh nhỉ?

Em đã không thể giữ nổi những gì em từng có, vì thế, em sẽ tập quên…Đôi khi người ta không là gì của nhau, người ta xa nhau là tất yếu…Nhưng cuối cùng, em vẫn muốn hỏi anh, rằng: Anh có tin vào định mệnh ?

“Và nếu thuộc về nhau ta sẽ trở lại…”
Và nếu gặp nhau ở định mệnh, lúc đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhìn nhau thật ấm áp!
Khoảng trống, đến bao giờ mới lại ấm áp như xưa? Đến bao giờ, anh nhỉ?
Một năm…hai năm…hay là hơn nữa?
Em không khóc, em cũng không buồn, em cũng không đau nhiều nữa. Vì sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu…Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu”

Tạm biệt anh!

LÒNG MẸ


Bế đứa con trai vừa mới chào đời lên, bà mẹ nhè nhẹ đong đưa đôi tay và hát :
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
    Đứa bé càng lúc càng lớn lên. Khi được hai tuổi, nó chạy chập chững bước thấp bước cao nô đùa quanh nhà, lôi sách vở trên kệ xuống để nghịch phá. Nó bày đủ thứ đồ chơi ra sàn nhà. Nó tè trong quần. Nó ị trên giường. Nó khóc. Nó la. Và bà mẹ đôi lúc phải thốt lên: "Cái thằng này, con làm mẹ điên mất !"
    Nhưng đêm đến khi nó ngủ thật say, bà mẹ đến bên nôi trìu mến nhìn nó và khẽ hát :
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
     Đứa bé tiếp tục lớn lên thành một thằng nhóc chín tuổi. Nó không hề thích ăn uống đúng giờ. Nó không bao giờ muốn tắm rửa. Khi bà ngoại đến thăm, nhiều lúc nó lại buông giọng gắt gỏng với bà. Và bà mẹ đôi lúc muốn đưa nó đi đâu cho khuất mắt.
    Nhưng đêm đến khi nó ngủ thật say, bà mẹ rón rén đến bên giường, kéo tấm chăn đắp lên người nó và khẽ hát :
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
     Ngày qua ngày, thằng bé đến tuổi dậy thì. Nó dẫn về nhà những thằng bạn kỳ quặc. Nó ăn mặc những bộ đồ kỳ quặc. Nó nhún nhảy một cách kỳ quặc theo những bản nhạc cũng rất kỳ quặc. Và bà mẹ đôi lúc có cảm giác như thể nó đang ở trong sở thú.
     Nhưng đêm đến chờ nó ngủ thật say, bà mẹ nhẹ nhàng mở cửa phòng riêng của nó, bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
    Thằng bé kỳ quặc tiếp tục lớn lên thành một thanh niên trưởng thành. Nó rời nhà lên thành phố để làm việc và sống trong một phòng trọ. Thỉnh thoảng bà mẹ đón xe lên thăm nó. Những lần như thế, bà phải ngồi trước cửa phòng trọ và chờ đến tận khuya thì thấy nó say khươt trở về. Bà dìu nó vào phòng, lau mặt cho nó rồi đỡ nó lên giường. Sau đó bà lắc đầu ngao ngán nhìn nó. Nhưng khi nó ngủ say, đượm buồn, bà khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
      Và rổi đứa con lập gia đình và hoạ hoằn lắm nó mới về thăm bà. nó còn phải bươn chải để chăm lo cho mái ấm riêng của nó. Thời gian trôi qua và lạnh lùng khắc những nếp nhăn lên khuôn mặt già nua ngày càng hốc hác của bà mẹ. một hôm, thấy yếu trong người, bà gọi điện bảo đứa con về thăm. Nó lái xe về thăm bà và ngủ lại nhà một đêm. Tối đó, bà nằm trong giường và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
...
     Nhưng cơn ho khan khiến bà không hát được trọn bài hát thuở nào. Đêm đó bà lặng lẻ qua đời.
     Sau đám tang, đợi tối đến, khi đứa con của mình thật ngủ say, người đàn ông vừa mất mẹ bước đến hôn lên trán nó và khẽ hát:
Thương con mẹ thương con
Yêu con mẹ yêu con
Yêu suốt một cuộc đời
Đến ngày con lớn khôn...
     Hát xong, hắn lặng lẽ khóc một mình.

Phương trình học hành


Học = Ko trượt
Ko học = Trượt
Học + kô học = trượt + kô trượt
học ( 1+ko) = trựơt (1+ko)
-----> học = trượt thì học làm rề

Em sẽ là ngọn gió yêu thương


Nếu một ngày nào đó anh ra đường, bất chợt bắt gặp một bóng dáng ai giống em đi lướt ngang qua, khiến anh giật mình và thảng thốt, thì biết đâu ngọn gió yêu thương em đã đưa đến anh một mùi hương của tóc em, khiến anh bồi hồi, nhung nhớ.

Nếu một ngày nào đó, anh vô tình đi trên con đường anh đã đưa em đi, anh vô tình đi ngang qua quán cà phê mình cùng đến, thì biết đâu, em đã hóa thành một ngọn gió yêu thương, đưa chân anh đến những nơi đầy ắp kỷ niệm này.

Nếu một ngày nào đó, anh chợt thấy vắng khi không được nhìn đôi môi em cong lên giận dỗi, thì biết đâu, ngọn gió yêu thương trong em nhắc anh nhớ rằng, anh muốn được trông thấy em mỗi ngày, được xoa dịu những giận hờn yêu thương trong em.

Nếu một ngày nào đó, anh vô tình thấy giọt nước mắt lăn trên má em, nhưng anh lại không thể đưa tay ra lau cho em dù đang ở ngay gần em, thì có thể, giữa chúng ta đã có một khoảng cách vô hình. Và ngọn gió yêu thương sẽ nhắc em nuốt ngược nước mắt vào trong, để em không nhìn thấy ánh mắt anh tuyệt vọng vì không thể làm gì cho em.

Nếu một ngày nào đó, anh bỗng nhớ em quay quắt và muốn được về lại bên em, thì có nghĩa là ngọn gió yêu thương sẽ nhắc anh rằng, anh vẫn còn yêu em nhiều lắm.

Nếu một ngày nào đó, mọi kỷ niệm tràn về khiến anh nhận ra rằng mọi thứ với em vẫn còn thiết tha cháy bỏng đến khắc khoải, thì biết đâu, đó là lúc em không thể trở về bên anh được nữa.

Nếu một ngày nào đó anh bỗng nhớ lắm nụ cười em vô lo, nhẹ nhõm và trong veo, khuôn mặt em bừng sáng khi anh ở bên, thì anh hãy nhớ rằng, ngọn gió yêu thương trở về để nhắc anh một điều: Anh muốn được làm em vui, anh hạnh phúc khi thấy em cười biết bao. Sống ở trên đời cần có một tấm lòng, dù chỉ để gió cuốn đi, phải không anh?

Nếu một ngày nào đó, người đàn ông trong anh bỗng muốn bật khóc vì bất cứ chuyện gì, thì nghĩa là khi ấy, ngọn gió yêu thương sẽ thổi mát qua anh, nhắc anh nhớ rằng: Có một vài lần, anh bình yên tựa vào vai em, cho những giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt anh không còn mặn chát và nóng hổi, rằng dù em bé nhỏ nhưng vẫn có thể dang rộng vòng tay để ôm chặt lấy anh.

Nếu một ngày nào đó, anh chợt nhận ra, em không còn than thở với anh là em ở nhà một mình giữa một đêm mưa bão, sấm chớp đầy trời và… sợ ma, thì ngọn gió đêm mưa ấy sẽ mang đến anh một điều xa xăm: rằng anh thực ra rất muốn được an ủi em, rất muốn làm em yên tâm, rất muốn được che chở cho em.

Nếu một ngày nào đó, anh không còn nhận được tin nhắn của em, nói rằng tối nay em mệt nên không muốn ăn cơm, thì ngọn gió yêu thương sẽ thổi vào tâm trí anh, rằng anh đã muốn mắng yêu em vì cái tội lười ăn, nghĩa là anh muốn quan tâm em biết bao.

Nếu một ngày nào đó, anh không nhận được trách móc từ phía em với những vặn vẹo tại sao anh không chúc em ngủ ngon như hôm qua, hôm kia và những ngày trước đó, thì khi ấy, ngọn gió yêu thương sẽ ghé ngang qua anh, đủ để cho anh nhớ ra một điều: rằng mỗi sáng thức dậy, anh muốn bắt gặp khuôn mặt em tươi tắn, khoé mắt không trũng sâu vì đêm qua em có một giấc ngủ ngon với lời chúc của anh.

Nếu một ngày nào đó, anh không còn thấy em phụng phịu hỏi anh em để tóc này có đẹp không, thì ngọn gió yêu thương sẽ trở về, nhắc anh rằng, đã từng có những lúc như thế, anh muốn nói với em là em dễ thương và đáng yêu biết bao.

Nếu một ngày nào đó, trên con đường anh đi, anh bỗng thấy lạnh từ phía sau mình dù trời không mưa, thì khi ấy, là ngọn gió yêu thương thổi ngang qua, nhắc anh rằng em không còn ngồi phía sau anh, ôm lấy lưng anh đầy tin cậy.

Nếu một ngày nào đó, anh bỗng ngửi thấy một mùi vị lạ, nó giống như món thịt cháy em đãng trí để quên trên bếp và bất chợt mỉm cười thì anh sẽ nhận ra, thực sự, anh thích không khí bữa cơm đạm bạc em nấu. Khi ấy, chính là lúc ngọn gió yêu thương đã hiện ra nhắc anh.

Nếu một ngày nào đó, có thể ngay sáng mai thôi, anh thức dậy, thấy mọi thứ vẫn yên ổn, vẫn thấy em với nụ cười thường ngày, thấy mọi việc bình thường như bao ngày qua vẫn thế, con đường đầy nắng không có tiếng gió xào xạc, có thể gặp ai đó giống em nhưng không làm anh giật mình, có thể đi ngang qua quán cũ nhưng không làm anh thảng thốt, có thể thấy rất nhiều thứ quen thuộc khác nữa… thì anh sẽ chẳng nhận ra em đang ở ngay cạnh anh, quý giá đối với anh thế nào. Và lại càng không thể nhận ra, đến một ngày nào đó, ngọn gió yêu thương sẽ có thể bay xa, vĩnh viễn, không bao giờ quay trở lại hoặc hóa thân thành cơn bão, thổi lướt qua anh, bập bùng và biến mất! Một ngọn gió yêu thương sẽ thổi nhè nhẹ, kéo dài, không đủ mạnh làm rối tóc anh, nhưng vẫn khiến tâm hồn anh rượi mát, thư thái. Một cơn bão sẽ quất đập bất cứ thứ gì nó gặp nhưng sẽ biến mất và để lại nỗi đau.

Em muốn em làm một ngọn gió yêu thương, hiện diện bên anh, thấy trong mắt anh bóng hình em, để em hạnh phúc với chính mình, rằng có một thời, em là ngọn gió yêu thương ở trong anh…

Nếu một ngày nào đó, anh nhận ra em đã đi đến một nơi rất xa, nơi không anh, không kỷ niệm, thì ngọn gió yêu thương sẽ trở về, sẽ nhắc anh rằng, anh vẫn còn yêu em biết bao nhiêu…...

Đi về phía không anh...


Khi những cơn mưa mùa hạ hối hả ập xuống, khi ve râm ran kêu trên những cành cao, khi mùa kỉ niệm về, em lại nhớ anh, nhớ về mối tình đầu.

Em không quên lúc anh cõng em bên lũy tre làng, lúc anh kéo em vào lòng chỉ cho xem những vì sao, lúc anh ôm em để khẽ vỗ về em…

2 năm, nhanh không anh, 2 năm để em vụt lớn, để em không còn là em khi xưa, để khi nhìn lại em không còn xót xa mà chỉ mỉm cười.

Mùa hè năm nay, em của anh không còn rơm rớm khi chia tay các bạn như 4 năm về trước, em của anh không còn dỗi hờn trốn vào một góc khi ai đó bắt nạt, em của anh không còn vụng về khép nép sau lưng anh khi gặp người lạ, em của anh bây giờ đã khác xưa nhiều.

Em của anh không quên anh nhưng không còn nhớ tới anh nhiều, em của anh nhẹ nhàng coi sự xa nhau của chúng ta là an bài, không khóc khi nhắc về anh, trái tim đã lành lại…

Mùa hè năm nay, em của anh đã tìm được một nửa của mình, em của anh đã đứng dậy sau cú ngã, giấc mơ không còn hoang hoải, tiếng gọi không còn diết da. Em của anh là chiếc lá an toàn trên thảm cỏ bình yên.

Em đi về phía không anh anh nhé, đi về nơi có nắng có gió mà không có anh, đi về nơi trái tim em một lần nữa vẫy gọi, tạm biệt anh…
Người ấy yêu em, người ấy lắng nghe em kể về anh, người ấy biết kỉ niệm của chúng mình, người ấy đưa em qua những con phố anh và em đã từng đi qua, người ấy chỉ nhẹ nhàng ôm em vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc em, cầm tay em siết nhẹ. Em thầm cảm ơn người ấy, cảm ơn số phận đã cho em lại được gặp một người yêu em chân thành.

Anh biết không, chia tay tình đầu, chia tay anh, em cứ ngỡ sẽ không yêu lại được, vì tình cảm lúc mình xa nhau còn sâu đậm quá nhưng khi gặp người ấy, em đã nhận ra trái tim em vẫn có thể xao xuyến, vẫn mong yêu và được yêu… Như thế không phải là có lỗi với anh đúng không anh?

Và anh nhé, em mong mỗi sớm mai anh tỉnh dậy, người anh nhớ tới không còn là em, người đón anh sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc sẽ là một cô gái xinh xắn, dễ thương, cô ấy sẽ nhìn anh của em trìu mến. Từ bây giờ, em cũng không gọi anh là anh của em nữa, anh sẽ là anh của một người khác cũng như em không còn thuộc về anh. Sự chia tay là khởi đầu cho một cuộc sống mới.

Ngôn ngữ của các nàng ^^


Tốt thôi

Một từ mà phụ nữ thường dùng để kết thúc những cuộc tranh luận khi họ thấy họ đúng và không muốn nghe thêm những lời giải thích, phân bua của đàn ông. Điều này có nghĩa là đàn ông nên ngừng nói ngay tắp lự. ( Đừng có dại mà dùng từ này để nói về nhan sắc của phụ nữ bởi nó sẽ lại dẫn bạn đến một vụ cãi cọ vô bố khác)


Năm phút

Ý của cô ấy là gì nhỉ?

Đừng dại tin ngay. “Năm phút"của phụ nữ tương đương với nửa tiếng. Bù lại "Năm phút" của đàn ông cũng tương đương với thời gian họ nói chương trình bóng đá sẽ kết thúc khi họ bị gọi đi đổ rác, rửa bát, hoặc làm các việc vặt trong nhà.



Không có gì


Có nghĩa là đàn ông phải làm gì đó và nên làm ngay đi.Phụ nữ thường dùng từ này với ngầm ý họ muốn cải tạo đàn ông hay thay đổi hoàn toàn con người anh ta. “Không có gì” thường là dấu hiệu bắt đầu một cuộc cãi lộn sẽ xảy ra trong có "Năm phút" và sẽ kết thúc bằng từ “tốt thôi".


Cứ việc


(Nhướn lông mày lên khi nói) - hãy coi chừng, đây là sự thách thức chứ không phải cho phép. Cách ứng xử tốt nhất là xuống nước.



Cứ việc


(Lông mày ở nguyên vị trí)- cũng vậy thôi, đó "không phải là dấu hiệu đồng ý. Nó có nghĩa “tôi nhường anh đấy" hoặc anh muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm. Chả phải đợi lâu đâu, ngay sau đó bạn sẽ nhận được câu “cứ việc" nhưng lần này là với đôi lông mày dựng ngược. Rồi cái chuỗi "Không có gì” và "Tốt thôi" sẽ được lặp lại và cô ấy sẽ nói với bạn khoảng "Năm phút" trước khi cơn giận lắng xuống.



Thở dài thườn thượt

Tuy không phải là một từ nhưng phụ nữ thường dùng nó với rất nhiều ẩn ý và đàn ông thường hiểu lầm nó. Đôi khi, đó là khúc dạo đầu trước khi bước vào giai đoạn "Không có gì". Một tiếng thở dài thườn thượt có nghĩa cô ấy nghĩ bạn là một thằng đại ngốc, và tự hỏi sao cô ấy lại có thể lãng phí thời gian chịu đựng bạn, tốn hơi tranh cãi với bạn để rồi đi đến kết cục là "không có gì".



Thở dài


(Tiếng thở nbẹ, nhỏ và ngắn hơn) đây là một biếu hiện tích cực trong mối quan hệ giữa bạn và cô ấy, nó có nghĩa cô ấy đang chút ít hài lòng. Cách tốt với bạn lúc này là đừng có đi đi lại lại và hãy cố cho khoảnh khắc này kéo dài được thêm đôi chút.



Ừm


Từ này được phụ nữ dùng trong mọi trường hợp, nó cùng là dấu hiệu của phiền toái. Nếu phụ nữ nói từ này trước khi tuyên bố điều gì, hãy lao bổ chứ không phải ung dung đi ra phía cửa gần nhất. Bời sau “ừm", cô ấy sẽ nói “tốt thôi" vừa quẳng quần áo của bạn ra ngoài. Từ này cũng là dấu hiệu phụ nữ dùng khi họ phát hiện ra bạn đang nói dối. Trong trường hợp này đừng ba hoa thêm nữa nếu không muốn cô ta nhướn mày "Cứ việc", và kèm theo đó là một vài hành động khó mà lường trước được.


Thôi được rồi


Đây có thể coi là một trong những câu nói nguy hiểm nhất mà phụ nữ dành cho đàn ông. “Thôi được rồi"- có nghĩa cô ta muốn suy tính - thật kỳ càng xem sẽ “trừng trị” bạn như thế nào vì những gì bạn đã gây ra. Một khi phụ nữ có nhiều thời gian nghĩ cho chuyện này thì đàn ông rắc rối to rồi đấy.



Tuỳ anh


Đây không phải là lời càu nhàu mà là lời đề nghị. Đó là cách phụ nữ cho bạn cơ hội để nói lời xin lòi nếu chót làm điều gì phật ý họ. Tuy nhiên, đây cũng là một thách thức đáng

kẻ bởi xin lỗi là cả một nghệ thuật.



Cảm ơn

Cô ấy thực lòng muốn cảm ơn bạn. Đừng quá xúc động hay nghi ngờ tìm hiểu ý nghĩa khác của từ này.



Cảm ơn nhiều


Khác hoàn toàn với "cảm ơn" ở trên, phụ nữ nói "cảm ơn nhiều” khi thực sự muốn đàn ông biến đi cho khuất mắt họ. Ngữ cảnh phổ biến của câu này là khi họ bị đàn ông chỉ trích. Sau “cảm ơn nhiều” thường là một tiếng thở dài thườn thượt để báo rằng bạn đã nhẫn tâm làm tồn thương cô ấy. Hãy cẩn trọng, đừng hỏi điều gì hết, nếu không bạn sẽ nhận được một câu trả lời, theo đúng bài bản, "Không có gì".

Chuyện Nhỏ và Hắn !!!


Nhỏ và hắn quen và học chung với nhau từ hồi cấp 3... năm lớp 10 - năm có rất nhiều kỉ niệm với nhỏ...

Nhỏ vô tư lắm, nhỏ nghịch phá lắm... nhỏ dễ thương trong tà áo dài trinh nguyên... nhỏ cười cười, nhỏ nói nói... nhỏ chẳng nghĩ gì... nhỏ cũng chẳng thèm để tâm đến ai...


Nhỏ hăng hái tham gia mọi hoạt động của lớp, nhỏ tham gia văn nghệ, nhỏ chơi thể thao... nhỏ có nhiều tài lẻ lắm... ^^ ... trò gì nhỏ cũng tham gia...

Rồi... bỗng một hôm, nhỏ gặp tai nạn vào đúng ngày 20-10, cái ngày nữ sinh trong trường được tung hoành thỏa thích.... còn nhỏ... nhỏ phải vào viện... nhỏ ngất lịm...

Vừa mở mắt ra... nhỏ chẳng hiểu gì... mẹ nhỏ nhìn nhỏ... mẹ nhỏ khóc... và nhỏ hiểu ra... nhỏ gặp tai nạn giao thông...

Nhỏ giật mình... nhỏ đã khóc... nhỏ nhìn gương mặt nhìn trong gương... nhỏ lại khóc... một vết thương hằn trên mặt nhỏ... nhỏ xấu xí...

Mẹ chăm sóc nhỏ từng ngày... nhỏ yêu mẹ...

Rồi nhỏ đến lớp... với gương mặt buồn lo... mặt nhỏ xấu xí... nhỏ không còn vô tư...

Nhưng nhỏ vẫn tham gia hoạt động của lớp... và nhỏ gặp hắn... dù hai đứa học chung lớp, nhưng đến bây giờ nhỏ mới lần đầu tiên trò chuyện với hắn...

Trong lớp hắn ít nói chuyện lắm... hắn thường vắng mặt trong những chuyến đi chơi của lớp... nhỏ chẳng có ấn tượng gì với hắn...

Nhưng sao hôm nay... hắn cười với nhỏ... hắn hỏi thăm nhỏ... nhỏ thấy hắn cũng dễ thương...

Rồi ngày ngày hắn viết cho nhỏ một mảnh giấy... hắn hỏi thăm nhỏ... hắn an ủi nhỏ... hắn chọc nhỏ cười.... hắn cũng dễ thương...

Bỗng một hôm... chuông điện thoại vang lên... nhỏ a lô... hắn... sao lại là hắn...? sao hắn biết số điện thoại nhỏ??? hàng vạn câu hỏi đặt ra, khiến nhỏ suy nghĩ mãi....?

Hắn rủ nhỏ đi ăn kem, hắn đang đứng trước cổng nhà nhỏ... nhỏ bối rối....

Nhỏ từ chối... nhỏ không thích thế... hắn buồn... hắn bỏ về nhà...

Hôm sau hắn không thèm nhìn nhỏ... những mảnh giấy cũng không còn nữa... nhỏ chẳng hiểu gì... nhỏ cũng im lặng...

Nhỏ thấy hắn buồn... mọi người hỏi nhỏ... nhỏ giật mình... "ai biết đâu à?"...

Mà tại sao mọi người lại hỏi nhỏ nhỉ... nhỏ và hắn có liên quan gì nhau đâu??? mọi người cười... "nhỏ ngốc thế...hắn thích nhỏ"... nhỏ đỏ mặt...nhỏ bối rối...

Nhỏ nhìn hắn... hắn chẳng thèm nhìn nhỏ...

Nhỏ buồn...

Nhỏ hỏi hắn... sao giận nhỏ... hắn im lặng...

Rồi hắn nói... tại nhỏ chẳng thích hắn... nhỏ cười...

Rồi ngày ngày hắn chẳng viết những mảnh giấy cho nhỏ nữa...

Hắn chẳng cần ai giúp hắn nữa...

Thay vào đó...là những lá thư...

Hắn ép vào tập... "hắn nhờ nhỏ chỉ bài...^^"

Nhỏ ép thư vào tập... nhỏ gửi trả hắn...

Và cứ thế... hai đứa vui lắm...

Rồi hè cũng đến... nhỏ và hắn không gặp nhau thường xuyên nữa...

Hắn đã thay đổi nhiều... hắn thường xuất hiện trong những chuyến đi chơi... và hắn chở nhỏ... trên chiếc xe đạp của hắn...

Nhỏ và hắn có 1 mùa hè thật vui bên bạn bè...

Lớp 11... nhỏ và hắn không học chung nữa... buồn lắm...

Nhưng nhỏ và hắn vẫn liên lạc...bằng thư...bằng điện thoại....

Rồi mọi người ai cũng biết... hắn giới thiệu nhỏ với bạn bè hắn... nhỏ gượng ngùng....

Một hôm... nhỏ có chuyện buồn... nhỏ khóc... hắn đến bên nhỏ... hắn nắm tay nhỏ... nhỏ thấy ấm áp...

Nhỏ thấy vui vui... nhỏ còn vô tư lắm...

Rồi một ngày... hắn hỏi nhỏ... sao nhỏ vô tình thế... nhỏ đối với hắn thế thôi à...

Nhỏ im lặng... nhỏ chỉ cười... nhưng nhỏ vui lắm...

Năm 12... nhỏ và hắn vẫn thế...

Nhưng có lần nhỏ giận hắn lắm... nhỏ không thèm nói chuyện với hắn... nhỏ tránh mặt hắn...

Hắn buồn... hắn có nỗi niềm riêng.... nhỏ chẳng hiểu... nhỏ vô tình...

Ngày tốt nghiệp... nhỏ và hắn cùng lên tỉnh ôn thi...

Nhỏ không đi xa...cũng vì nhớ hắn...

Nhỏ iu hắn thật...

Nhỏ không vô tình với hắn nữa... nhỏ quan tâm hắn... lo lắng cho hắn...

Hắn chở nhỏ đi học... hắn rước nhỏ về nhà... kỉ niệm thật êm đềm...

Rồi nhỏ vào đại học... còn hắn không đi chung đường với nhỏ nữa...

Hắn có nỗi niềm riêng... nhỏ hiểu... nhỏ thông cảm... nhỏ thấy thương hắn lắm...

Ngày nhỏ đi xa... hắn đã khóc... hắn không muốn nhỏ thấy... nhưng nhỏ biết hắn đã khóc...nhỏ cũng khóc...

Nhỏ và hắn vẫn liên lạc với nhau... thường lắm...

Nhỏ nhớ hắn vô cùng....

Nhỏ xa quê... nhỏ buồn nhiều thứ lắm... hắn an ủi nhỏ... hắn tâm sự với nhỏ... nhỏ iu hắn, nhớ hắn...

Rồi một ngày kia... nhỏ về thăm nhà... nhỏ gặp hắn... hắn khác xưa nhiều lắm... hắn vô tình với nhỏ... nhỏ buồn... nhỏ khóc... nhỏ và hắn chia tay...

Nhỏ lặng thinh... nhỏ buồn... nhỏ không còn vui vẻ nữa...nhỏ rời xa hắn... nhỏ trả hắn tự do...

Hắn im lặng... hắn để nhỏ đi...

Nhỏ ghét hắn vô cùng... hắn có lỗi với nhỏ... hắn vẫn thế...

Nhỏ không về thăm hắn nữa... nhỏ cắt mọi liên lạc với hắn... nhỏ cố quên hắn...

Hắn cũng chẳng thèm nghĩ đến nhỏ...

Nhỏ buồn... nhỏ sống 1 mình... nhỏ cứ lang thang trên từng con phố... nhỏ không còn niềm vui...

Nhỏ vẫn thế... nhỏ đến lớp... nhỏ lang thang... nhỏ về nhà...

Nhỏ nhớ hắn vô cùng... nhỏ khóc 1 mình... nhỏ ấm ức...

Tết nhỏ về... vô tình nhỏ gặp lại hắn...

Nhỏ chẳng thèm nhìn hắn...

Hắn nhìn nhỏ... hắn buồn... hắn im lặng...

Bạn bè hiểu hắn... nhỏ chẳng hiểu hắn....

Rồi lại vô tình... nhỏ gặp hắn trong buổi họp mặt...

Hắn chở nhỏ... nhỏ im lặng...

Bạn bè kể nhỏ nghe về hắn... nhỏ khóc... nhỏ buồn hắn... tại sao hắn không nói nhỏ biết...

Nhỏ thấy thương hắn... nhỏ nói chuyện với hắn... nhỏ và hắn vui vẻ...

Nhỏ iu hắn nhiều hơn... hắn iu nhỏ nhiều...

Nhỏ vui...hắn vui... nhỏ buồn... hắn cũng buồn...

Hắn gạt bỏ nỗi niềm riêng... hắn vì nhỏ... hắn muốn vào Đại Học với nhỏ... nhỏ đợi hắn...

Nhưng mọi chuyện không như ý hắn... hắn phải ở lại quê... vì hắn không thể gạt được nỗi niềm riêng...

Hắn phải chấp nhận... nhỏ hiểu... nhỏ không trách hắn...

Thời gian trôi qua... nhỏ và hắn có nhiều kỉ niệm...

Ngày cuối cùng nhỏ gặp hắn là ngày nhỏ nghỉ hè về quê...

Nhỏ gặp hắn... hắn lại làm nhỏ buồn...

Lần này nhỏ đau lắm... nhỏ buồn lắm... nhỏ giận lắm... nhỏ khóc nhiều lắm....

Nhỏ hận hắn...

Hắn giải thích... nhỏ chẳng thèm nghe... nhỏ đau lòng... nhỏ ra đi...

Nhỏ đi học sớm hơn dự định... nhỏ muốn rời bỏ nơi nhỏ và hắn có nhiều kỉ niệm...

Nhỏ buồn... lần này nhỏ tuyệt vọng...

Nhỏ ra đi trong nước mắt... nhỏ ra đi nhỏ chẳng muốn nhìn hắn...

........................

Nhỏ phải khó khăn lắm nhỏ mới quên được hắn... nhỏ đã sống với nụ cười gượng...

Và đằng sau những nụ cười đó... là những giọt nước mắt...

Nhỏ rơi vào ngõ tối...

Nhỏ tự buột mình vào những nguyên tắc...

Nhỏ sống như thế...

Rồi nhỏ chợt có niềm tin... khi nhỏ quen với người ấy... người ấy bên nhỏ... quan tâm nhỏ... an ủi nhỏ... cho nhỏ niềm tin...

Nhưng nhỏ không quên được hắn... có lúc nhỏ nhớ hắn vô cùng... nhỏ càng cố quên lại càng nhớ...

Người ấy giúp nhỏ gạt bỏ muộn phiền... nhỏ có niềm tin... nhỏ vui hơn... nhưng nhỏ vẫn khóc thầm...

Người ấy biết nhỏ iu hắn lắm... nhỏ biết mình có lỗi với người ấy... vì trái tim nhỏ còn bóng hình hắn...

Và nhỏ đã cố quên... nhỏ không còn quan tâm hắn nữa... nhỏ chẳng nhớ hắn...

Thoáng trong suy nghĩ, nhỏ vẫn nhớ về hắn... nhưng nhỏ biết mình đã có niềm tin và hạnh phúc mới... nhỏ phải trân trọng... nhỏ không muốn người ấy vì nhỏ buồn...

Nhưng... mọi chuyện không êm đềm như nhỏ nghĩ...

Nhỏ sợ phải về lại cái nơi nhiều kỉ niệm ấy... nhưng nhỏ phải về... vì đó là nơi nhỏ sinh ra...

Nhỏ về... nhỏ lại nghĩ đến hắn... nhưng nhỏ cố tình tránh mặt hắn... vì nhỏ đã có tình yêu...

Nhưng... nhỏ lại gặp hắn... vì nhỏ và hắn chung một nhóm bạn... mỗi cái tết đều họp mặt... nhỏ không thể tránh mặt hắn...

Nhỏ gặp hắn... nhỏ cố vui vẻ với hắn... nhỏ không muốn phải thế này nữa...

Nhỏ đối mặt với hắn... nhỏ can đảm nhìn thẳng vào hắn... vì nhỏ không muốn nhỏ và hắn là kẻ thù...

Hắn biết nhỏ đã có tình yêu mới... hắn im lặng... hắn buồn...

Nhỏ tưởng hắn đã quên nhỏ... nhỏ tưởng hắn chẳng quan tâm nhỏ... nhỏ nghĩ hắn đã có tình yêu mới...

gần một năm còn gì...? nhưng hắn vẫn thế....

Nhỏ đã đổi số điện thoại... nhưng sao hắn biết... hắn nhắn tin cho nhỏ... nhỏ giật mình...

Hắn nói tâm sự của hắn cho nhỏ biết...

Hắn kể nhỏ nghe nhiều chuyện về hắn...

Và lần này nhỏ cảm thông với hắn... nhỏ hiểu hắn... nhỏ thương hắn... nhưng nhỏ không thể...

Mọi thứ không thể dừng lại được....

Chính vì sự im lặng của hắn... hắn đã khiến nhỏ và hắn xa nhau... nhỏ cho hắn cơ hội... nhưng hắn vô tình với nhỏ...

Nhỏ cảm thấy có lỗi với hắn... vì trước kia không nghe hắn giải thích... bây giờ nhỏ mới hiểu thì đã muộn...

Nhỏ chẳng thể làm gì... dù lòng nhỏ biết nhỏ còn iu hắn...

Nhưng nhỏ có một tình yêu... nhỏ hạnh phúc... như hắn nói... nhỏ đã thay đổi...

Đúng... nhỏ đã thay đổi...thay đổi nhiều... nhỏ cứng rắn hơn... nhỏ biết suy nghĩ... nhỏ hiểu chuyện...

Nhỏ an ủi hắn... nhỏ bảo hắn quên nhỏ đi... mọi chuyện vẫn thế...

Hiểu hắn... nhỏ buồn... nhỏ không biết làm gì... nhỏ chỉ im lặng...

Tất cả chỉ vì...nhỏ và hắn không hiểu nhau...

Chỉ vì hiểu lầm.. nhỏ và hắn chia tay...

Nhưng nhỏ hiểu... nhỏ và hắn không đi chung con đường... vậy cũng tốt...

Nhỏ tự an ủi mình... nhỏ hạnh phúc vì tình yêu hắn dành cho nhỏ... nhỏ để hắn vào một góc tim mình... vì nhỏ và hắn là mối tình đầu nhiều kỉ niệm... nhỏ không thể quên hắn dù đã có tình yêu...

Nhỏ iu người ấy... nhỏ không muốn làm người ấy buồn... nhỏ nhớ hắn... nhỏ sai... nhỏ có lỗi với người ấy... nhưng nhỏ thật sự iu người ấy...

Thời gian trôi qua lặng lẽ... nhỏ hạnh phúc với tình yêu của nhỏ... có đôi lúc chợt nhớ tới hắn... nhỏ khẽ cười... tình yêu đầu tiên...

Nhỏ vẫn còn quan tâm hắn... lúc nhỏ nghe hắn gặp tai nạn... nhỏ lo lắng... nhỏ không hiểu... nhỏ sợ hãi... nhỏ vội vã gọi điện thoại hỏi thăm hắn...

Hắn bảo hắn không sao... nhưng giọng hắn buồn... nhỏ cũng buồn... nhưng nhỏ yên tâm hơn... nhỏ bảo hắn phải tự lo cho mình... hắn chỉ ừ...

Đôi lúc chợt nhận được tin nhắn hắn... nhỏ vui lắm... vì vẫn là bạn... nhưng hắn nói hắn buồn... nhỏ cũng buồn...

Người ấy biết nhỏ và hắn vẫn liên lạc... người ấy buồn, nhưng không nói... nhưng người ấy hiểu... nhỏ thầm cảm ơn người ấy... nhỏ sẽ vẫn là nhỏ...

Nhỏ lại về nơi ấy... vô tình mẹ nhỏ làm nhỏ giật mình... khi mẹ nói, hắn nói hắn sẽ chờ nhỏ...nhỏ chia tay hắn, hắn không quen ai nữa...

Nhỏ bối rối... mẹ nhỏ nói thế... nhỏ giật mình... lời mẹ nói... nhỏ tin...

Nhỏ gặp hắn khi nhỏ và mẹ đi chợ... mẹ cười... mẹ hiểu nhỏ...

Nhỏ tâm sự với mẹ... nhỏ hiểu nhỏ... mẹ thông cảm... mẹ chỉ cười... mẹ từng nói với nhỏ... tình yêu vẫn chỉ là tình yêu... hôm nay khác, ngày mai vẫn sẽ khác... nhỏ hiểu...

Nhỏ và hắn nhắn tin với nhau... hắn hẹn nhỏ uống cà phê... nhỏ bảo ừ!...

Nhỏ hiểu nhỏ nên làm gì...

Nhỏ chờ hắn... hắn bận nên đến trễ... nhỏ không giận như trước nữa...chờ hắn... nhỏ nghĩ sẽ nói gì với hắn...

Hắn đến... hắn nở nụ cười với nhỏ... vẫn nụ cười đó... nhỏ khẽ cười..."a vẫn như xưa"...

Hắn kể về hắn... nhỏ kể về nhỏ... về cuộc sống nhỏ... về tình yêu mới...

Hắn cười... hắn không nói lời gió bay...

Hắn tinh nghịch khi chọc ghẹo nhỏ... nhỏ vui... vì nhỏ và hắn vẫn như xưa... vô tư...

Nhỏ giả vờ bảo hắn..."anh có vợ đi"... hắn cười... hắn bảo... "anh chờ ai đó"... nhỏ ngượng ngùng ... đó là thật ư? nhỏ nghĩ...

Nhỏ và hắn vui lắm... không có chuyện gì... nhỏ về, hắn cũng về... vô tình gặp bạn cũ... chọc nhỏ và hắn... "hai người tình cảm quá hen"... nhỏ bối rối...vẫn như xưa... nhưng chuyện đã khác...

Nhỏ biết hắn vẫn thế... đã hai năm... hắn vẫn không tìm tình yêu mới... hắn chờ ai...vô vọng...

Nhỏ biết nhỏ cần làm hắn đau lòng... để hắn quên nhỏ...

Trong buổi họp mặt... có hắn... nhỏ giới thiệu người ấy với mọi người... hắn khẽ cười... nhưng hắn buồn... nhỏ hiểu... hắn nhìn nhỏ... hắn quay đi...

Người ấy cùng buồn... nhỏ xin lỗi... nhưng nhỏ phải làm thế...

Nhỏ biết người ấy hiểu nhỏ... nhỏ cảm ơn người ấy... nhưng thật sự nhỏ iu người ấy... nhưng nhỏ không muốn hắn chờ đợi nhỏ trong vô vọng...

Nhỏ đã làm hắn đau... mọi người nói nhỏ ác... nhỏ đành chịu... nhỏ cũng đau... nhỏ buồn... nhỏ đã khóc... nhỏ chẳng hiểu vì sao?

Mọi chuyện trôi qua... nhỏ chẳng dám liên lạc với hắn... nhỏ sợ... nhỏ sợ hắn buồn... nhỏ quên hắn...

Nhỏ sống bằng tình yêu của nhỏ... nhỏ quên hắn...

Nhỏ thấy bình thường với hắn... nhỏ nhớ hắn như nhớ 1 người bạn... nhỏ không buồn nữa...

Nhỏ vui... vì nhỏ hiểu... hắn chỉ là một góc riêng trong lòng nhỏ... lặng im...

Nhỏ và hắn vẫn gặp nhau mỗi khi nhỏ trở về... nhưng không buồn nữa... nhỏ vẫn cười với hắn... vui vẻ... hắn vẫn thế....

Hắn chưa có tình yêu... vì lẽ gì... không phải vì nhỏ đâu...

Hắn sắp tốt nghiệp... nhỏ cười... nhỏ bảo..."sắp được uống rượu hồng của anh"...hắn cười..."chưa đâu em, anh còn nỗi niềm riêng"

Nhỏ mỉm cười...chắc vậy... nhỏ vô tư...

Hôm nay nhỏ nhắn tin cho hắn... hắn trả lời vui vẻ... hắn thay đổi nhiều... hắn chững chạc hơn...

Hắn hôm nay đã khác... hắn sắp đi làm... hắn sắp thành người lớn...

Nhỏ vẫn thế... nhỏ vẫn là nhỏ...dù nhỏ biết suy nghĩ... nhưng nhỏ vẫn thế... vẫn mỉm cười với hắn...

Nhỏ thoáng nghĩ... nếu hắn có tình yêu, hắn có vợ... nhỏ có buồn không?

Rồi nhỏ thầm mỉm cười...tại sao nhỏ phải buồn?... nhỏ phải vui chứ... nhỏ đâu thể ích kỷ... nhỏ đã có tình yêu... và hắn cũng sẽ như thế... nhỏ cười... nhỏ ngốc... nghĩ thế làm gì nhỉ?

Nhỏ và hắn... một tình yêu ... một mối tình đầu ... chỉ còn là kỉ niệm...

Nhỏ vui vì nhỏ và hắn vẫn thế... vẫn là bạn...

Nhỏ vui vì được gặp hắn... nhỏ vui vì thấy hắn cười... nhỏ vui khi biết hắn vẫn sống tốt... ^^

Và nhỏ hạnh phúc với tình yêu của nhỏ... nhỏ sẽ iu người ấy nhiều hơn... vì nhỏ biết người ấy cũng iu nhỏ nhiều như thế...

Nhỏ thật hạnh phúc khi nhỏ luôn được iu thương bởi những người nhỏ iu thương nhất... nhỏ iu cả hai người... một người của kí ức - mối tình đầu, và một người của hiện tai - iu nhiều hơn bao giờ hết...

Nhỏ sẽ giữ mãi kí ức với những kỉ niệm của nhỏ và hắn... nhưng chỉ một góc nhỏ trong tim thôi... còn người nhỏ cần iu thương và trân trọng là người của hiện tại...là anh...chính là anh ấy...^^!

CÂU CHUYỆN CHƯA PHẢI LÀ TÌNH YÊU

 Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng mới 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kì lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc theo con phố- con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ- từ cưả hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cưả hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cưả kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành.- và chàng trai biết đó là "tình yêu từ ánh mắt đầu tiên". Chàng trai vào cưả hàng và lại gần bàn cô gái đang ngồiCô gái ngẩng lên hỏi :
- Tôi có thể giúp gì được cho anh ?
Cô gái mỉm cười, và đó là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
- Ơ...chàng trai lúng túng.
- Tôi muốn mua một CD...
Chàng chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.
- Anh có cần tôi gói lại không ? Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
Khi chàng gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.
Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cưả hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh.
Những chiếc Cd đó, cháng đem về nhà và cất ngay vào tủ.
Anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái.
Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.
Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cưả hàng bán CD,
rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói,
anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn.
Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói- như tất cả mọi ngày- đem về.
Vài ngày sau...
Reeeeeeeeeeeeeeng !!!.
Mẹ chàng trai nhấc điện thoại :- " Alô ? "
Đầu dây bên kia là cô gái ở cưả hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ òa lên khóc :
- Cháu không biết sao ? Nó đã mất rồi...hôm qua...
Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai.
Bà muốn sắp xếp lại quần áo cuả cậu, nên đã mở cưả tủ.
Bà sững người khi nhìn thấy hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận, chưa hề được mở.
Bà mẹ rất ngạc nhiên, cầm một cái lên, mở ra xem.
Bên trong lớp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi : " chào anh, anh dễ thương lắm-Jacelyn"
Bà mẹ mở thêm một cái nưã.
Lại thêm một mảnh giấy ghi : " chào anh, anh khoẻ không ? Mình làm bạn nhé ?- Jacelyn"
Một cái nữa, thêm nữa... trong mỗi cái CD là một mảnh giấy.....
--------------------------------
Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở tất cả những món quà mà cuộc sống đem lại.

Cảm Ơn


   Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn. Vì nếu bạn có rồi thì bạn còn có gì để trông chờ và hy vọng nữa đâu.
    Hãy cảm ơn vì còn nhiều điều bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn chẳng còn gì để học hỏi nữa sao?
    Hãy cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một lúc khó khăn thì liệu bạn có trưởng thành được không?
    Hãy cảm ơn vì bạn còn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân.

Anhr


Con trai thật hư, dám...thơm trộm con gái


Một ngày gió…
+ Cho tớ “thơm” cậu một cái được không?
- Không được đâu.
+ Vì sao thế?
- Tớ ngượng lắm. Xấu hổ chết đi được.
+ Tớ dỗi đây, cậu là đồ… ki bo. Ghét rồi!

Một ngày gió…
+ Tớ tặng cậu một nụ hôn nhé, như là hoàng tử hôn công chúa ấy. Hi hi.
- Nhưng tớ không phải công chúa, còn cậu cũng đâu phải là hoàng tử.
+ Vậy một nụ hôn như là anh trai tớ và người yêu anh ấy nhé. Anh tớ bảo rằng, nụ hôn là minh chứng cho tình yêu cơ mà.
- Nhưng anh cậu yêu. Còn chúng mình mới chỉ “thích” nhau thôi. Khác xa mà.
+ Cậu thật lắm lý lẽ, túm lại là vẫn quá ki bo, hic hic.


Một ngày gió…
+ Cậu nhắm mắt vào đi nào.
- Để làm gì cơ?
+ Thì tận hưởng “mùi của gió”. Cậu vẫn thích hít hà mùi của gió, của cỏ đó thôi.
Một người “ngây thơ” đã bị… “dụ khị”, nhắm chặt mắt lại. Một người thật nhanh đặt vào môi con gái một nụ hôn thật khẽ…

Một đôi mắt mở thật to, ngạc nhiên, rồi lại nhanh chóng lảng đi chỗ khác vì xí hổ. Có hai khuôn mặt đỏ bừng.

Ngày có gió, bỗng dưng có thêm nắng từ hai “mặt trời” đỏ lựng kia…

Một ngày gió…
Con trai tự nhủ: “Con gái là chúa… keo kẹt, chẳng thể “xin phép”, chẳng được đồng ý đâu. Bởi thế, muốn có “nụ hôn cổ tích”, chỉ có cách duy nhất là… thơm trộm thôi, he he.


Ui, “cái mi” đầu tiên trong đời, nhẹ như là gió, nhưng lại khiến người ta xao xuyến mãi không thôi”.

Con gái ấm ức: “Đồ đáng ghét, dám thơm trộm người ta, nhất định phải “trả đũa” bằng cách… thơm lại mới được, hi hi”.

Nhất định là như thế, vào một ngày có gió